-
Nguyên tác: CHAN MOU
-
Chấp bút: VƯƠNG DI HƯNG
-
Vẽ bìa: COPASS
-
Gõ text: LAFRETE http://www.lightnovel.cn
-
Chuyển ngữ: Gia Phương (Nguyệt Lạc)
Hắn là nam nhân mà không có được tôn nghiêm của nam nhân.
Hắn là nữ nhân nhưng cái hạnh phúc của nữ nhân hắn không có được.
Hắn là người, mà cuối cùng chịu kết cục của loài súc sinh.
Thâm tình chẳng bền lâu, đẹp đẽ chẳng lấy làm may, thê lương này suy cho cùng do ai? Chỉ hận…
Nhật tàn, nguyệt khuyết
Tiểu hỏa lụi tắt, tàn tro hóa tro tàn.
Còn sót lại, có chăng cũng chỉ là là tiếng thở dài trong tuyết
Vương Di Hưng dựa vào “Hỏa Phụng Liêu Nguyên”, dùng văn phong diễn nghĩa tái hiện lại thời đại Tam Quốc vẫy vùng, huyễn tưởng mà cũng thật lãng mạn
_________________
“Tiểu hỏa điêu tự diệt
Mạnh đông thuyền quyên tuyệt”
(Lửa nhỏ thái giám lìa đời, Đầu đông gái thuyền quyên dứt mệnh)
* “Điêu tự”: giống như thái giám (太監), công công (公公), tự nhân (寺人), yêm nhân (閹人), nội thị (內侍), thị nhân, yêm hoạn, hoạn giả, trung quan, nội quan, nội thân, nội giám…. là cách gọi hoạn quan
“Thuyền quyên”: người phụ nữ có nhan sắc đẹp
Điêu tự và Thuyền quyên ở đây ý chỉ 2 hình ảnh của Tiểu Mạnh.
Mạnh đông: tháng đầu tiên của mùa đông, ý chỉ tháng 10 (Bang Chủ Hà An)
_________________
TIỂU MẠNH
_________________
HỒI MỤC
Tự chương: Nhân viễn, thiên nhai cận (Tuy trong gang tấc mà ngàn quan san)
Chương một: Tịch mịch lê hoa lạc(Hoa lê rơi trong cô quạnh)
Chương hai: Bệnh khiếp la y bạc (Bệnh tật sợ áo quần mỏng manh)
Chương ba: Hoàn tạ nguyệt tương liên (Cảm tạ vầng trăng thấu hiểu lòng người)
Chương bốn: Kim tiêu bất nhẫn viên (Đêm nay trăng không nỡ tròn)
Chương năm: Thường khủng điệp luyến hoa (Lẽ thường sợ chuyện bướm yêu hoa)
Chương sáu: Mạc khiển nga phốc hỏa
Chương bảy: Trường ký đồ mi hậu (Nhớ mãi đồ mi hoa nở rộ sau lưng)
Chương tám: Chính thị thương xuân kỳ
Chương chín: Hàn đăng tảo tích tẫn (Đèn lạnh dầu sớm cạn)
Chương mười: Mộng tàn hỏa diễm diệt (Mộng tàn, lửa tắt)
Chương mười một: Đoạn trường phương thảo viễn (Xé lòng hương cỏ lạ)
Link down Raw: